79. SO TÀI – ĐẤU PHÉP
Ngày xửa ngày xưa có một đất nước tên là Vạn Xuân, nhưng thật ra chẳng có chút xuân nào. Bởi một tên Vua độc tài độc trị tôn thờ ngoại bang, coi dân như cỏ rác thi hành nhiều chính sách bạo ngược làm cho dân căm hận đến tận xương.
Nơi vùng Tô Châu có một gia đình không may Ông Bà mất sớm chỉ còn lại người con duy nhất tên là Kỳ Nhân vì miếng ăn Kỳ Nhân quần quật suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời không có được một ngày rảnh thế mà sự khốn khó mãi đeo bám, bao nỗi bất công cứ mãi đeo theo. Với chính sách hà khắc không có việc ác nào mà không làm. Nhất là quan các cấp cơ sở địa phương không những vừa ngu vừa tàn bạo.
Kỳ Nhân từ nhỏ vốn đã thông minh, càng lớn càng thông minh một cách kỳ lạ phải nói ít ai sánh bằng. Nhất là đối đáp tài tình hóa giải tất cả những lời buộc tội của đối phương.
Kỳ Nhân thấy nước Vạn Xuân cứ mãi lao đao khốn khó nguyên nhân là chạy theo ngoại bang tôn thờ ngoại bang, dẫn đến cây mất Gốc héo cành rũ ngọn, Kỳ Nhân không thể lặng im chịu cảnh mất nước nhà tan, bằng thức tỉnh dân chúng Vạn Xuân yêu Cội mến Nguồn tôn thờ truyền thống. Dân Vạn Xuân thấy Kỳ Nhân nói phải nên theo nghe mỗi ngày mỗi đông.
Nói về các cấp địa phương thấy dân chúng càng ngày càng mến mộ Kỳ Nhân, tức thời mời lên cơ quan hãm hại nhổ phứt cây gai trong mắt, với giáo điều chính sách độc tài độc trị chỉ tôn thờ duy nhất một thể chế dù đó là thể chế tôn thờ ngoại bang không được tôn thờ bất cứ ai.
Vào hôm ấy trời đang trong xanh bỗng mây đen hiện ra che kín bầu trời, báo hiệu điềm chẳng lành sắp xảy ra
Kỳ Nhân nhận được giấy triệu tập mời lên cơ quan, bạn bè Kỳ Nhân lấy làm kinh sợ, Kỳ Nhân nói có gì phải sợ khi mình hướng về Nguồn Cội tôn thờ Ông Cha.
Ở địa phương xưa nay ai cũng biết quan bây giờ không phải là quan vì nước vì dân mà vì tiền vì lợi vì bè đảng, đầy thủ đoạn gian manh.
Kỳ Nhân được giấy triệu tập tâm hồn định tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nghĩ thầm không ngờ mình có giá béo bở như thế, có lẽ mình đã tu vô lượng kiếp chúng tranh nhau mà táp. Nếu có chết cũng phải ăn một bữa thật no, tội gì chết đói.
Nói về những tay chuyên nghiệp xét hỏi tên nào tên nấy nanh vuốt dài thoàng súng ống đao kiếm sáng ngời. Nhất là mưu mô xảo quyệt đạt đến cảnh siêu đẳng thậm thâm, chỉ cần phun ra một lời, nhẹ thời cũng phải đi tù, nặng thời bỏ mạng, nhất là Tên Cáo quan địa phương nổi tiếng xưa nay là tay sát thủ chưa ai thoát khỏi nanh vuột của tên Cáo quan địa phương nầy.
Vừa đến cơ quan thật bất ngờ Kỳ Nhân thấy dân chúng có mặt rất đông, cũng như đủ các phần ngành trong huyện, trước khi chúng muốn hại một ai đó thường là đi đến đóng tuồng đấu tố hãm hại, hoặc buộc tội trước công chúng làm gương thị chúng làm cho dân chúng khiếp sợ. Chúng tin tưởng là chúng ghép tội cho Kỳ Nhân một cách dễ dàng trước dân chúng. Chúng ung dung Kỳ Nhân là con mồi chỉ biết cúi đầu nhận tội, như bao người khác, nồi nước sôi đã sôi sùng sục chúng chỉ cần ném con gà vào nồi là xong.
Với bộ mặt ác quỷ xảo trá lão luyện khi ra đòn của Cáo quan, xưa nay khi Cáo quan ra đòn thời con chim bay trên trời cũng phải rớt xuống. con cá lặng dưới sâu cũng phải toi mạng đi đời.
Cáo quan nhìn Kỳ Nhân với bộ mặt ăn tươi nuốt sống nói với dân chúng xưa nay không một tội phạm nào có thể lọt lưới. Cáo quan ra chiều đắc ý xưa nay mọi chuyện, trắng Cáo hóa thành đen, không tội Cáo biến thành có tội như trở bàn tay. Chúng nào ngờ mọi chuyện ngoài sự dự định của chúng.
Hắn làm ra vẻ kính trọng nhìn con heo trước khi bị thọc cổ. Hắn nói mời Ông Kỳ Nhân ngồi. Kỳ nhân vừa ngồi hắn liền ra chiêu phóng chưởng ra đòn.
Nầy Ông Kỳ Nhân Ông biết tội chưa Ông Kỳ Nhân, với chiêu chưởng buộc tội nầy nhất định con cừu non bị trúng chưởng đi tiêu. Kỳ Nhân nói thưa quan trên cái tội quên Cội quên Nguồn thật đáng ăn đòn, tôi rất ăn năn hối hận vì tôn thờ Cha Ông có công dựng nước cũng như tôn thờ những người có công giữ nước quá muộn. Đáng lý ra tôi phải tôn thờ sớm hơn nữa.
Tên Cáo quan bất ngờ với lối trả lời Kỳ Nhân hóa giải độc chưởng của y như vậy. Tên Cáo quan không còn trầm tĩnh hùng hổ quát lớn ta đang hỏi chuyện khác sao ngươi lại nói chuyện nầy.
Kỳ Nhân bình tỉnh trả lời chuyện khác là chuyện nào tôi không rõ. Tôi chỉ biết tôi đang tôn thờ Cội Nguồn Ông Cha mà thôi. Cáo quan bị một đòn giáng trả cứng họng.
Thấy Cáo quan thua lý. Báo quan nhảy vào ra đòn những cú đấm hắn cho là tuyệt vời. Ai khiến ông làm điều nầy?
Kỳ Nhân nói, chuyện tôn thờ Nguồn Cội Cha Ông, nhớ ơn những tiền nhân giữ gìn đất nước ai khiến mới làm hay sao, phải tự Lương Tâm của mình có bổn phận trách nhiệm tôn thờ gìn giữ truyền lại cho con cháu. Quan hỏi như thế thời quan là người ngoại quốc không phải là người Vạn Xuân mới hỏi tôi câu hỏi vừa kém hiểu biết vừa ngớ ngẩn chẳng hiểu gì về bổn phận và trách nhiệm của mỗi ngời dân Vạn Xuân đối với Ông Cha đối với non sông đất nước.
Báo quan bị Kỳ Nhân phản đòn tới tấp đòn nào đòn nấy trúng phốc không sai một ly, Báo Quan đỏ mặt hét lớn định chém cho Kỳ Nhân một đao gở gạt chút đỉnh vì mất mặt trước dân chúng.
Beo quan cản lại nói để tôi. Beo quan nhìn Kỳ Nhân như nhìn một đối thủ đáng gườm, múa chân múa tay đi tới đi lui rồi tung ra một đòn chí tử ai cho phép ông tuyên truyền lôi kéo dân chúng làm mất trật tự an ninh xã hội? Với chiêu quỷ trảo nầy đối thủ khó mà chống đỡ chỉ còn chờ chết mà thôi.
Kỳ Nhân nhờ tu luyện chiêu Trung Can Hiếu Nghĩa cao trở thành mình đồng da sắt, nói thờ cội thờ Nguồn thời ai có quyền ngăn cấm cần chi cho phép ai cũng có bổn phận trách nhiệm đối với Cha Ông đối với những người có công dựng nước, giữ nước. Uống nước nhớ Nguồn ăn quả nhớ người trồng cây. Tôi cũng thế mà quan cũng thế đều là con cháu Vạn Xuân không lẽ làm dân như tôi lại nhớ, còn làm quan như quan lại quên không có bổn phận trách nhiệm gì đối với Cha Ông. Ông Cha ta thường nói với hạng người quên Tổ, quên Tiên, bất nhân, nghĩa, bất trung, bất hiếu, là người không có đức. Cổ nhân thường dạy người không có đức còn thua cục cứt bỏ cho cây. Dân chúng cười ô lên hay quá, lối phản đòn thật là hấp dẫn.
Beo quan định rút súng ra bắn, Heo quan cản lại nói để đó cho tôi. Heo Quan ủn ỉn sờ cái bụng phệ của mình bốc mùi rượu bia thịt quay gà nướng hích hai lỗ mũi lên trời như lấy sức bất ngờ tung đòn sấm sét. Ai cho phép ông cấu kết với những thành phần xấu, cũng như lôi kéo dân chúng đi theo con đường mê tín, chống phá lại nhà nước chính quyền, ông còn gì để nói nữa không. Với lời buộc tội nầy thời Kỳ Nhân coi như con cá đã nằm trên thớt chỉ cần ấn nhẹ con dao là rồi đời hồn du địa phủ.
Kỳ Nhân bình tỉnh trả lời chẳng cần né tránh ăn miếng trả miếng chưởng đối chưởng nhìn Heo Quan rồi nói. Tin theo chủ trương, làm theo chủ trương nhà nước, quan hệ mật thiết với trung ương ủng hộ những người có tâm vì đất nước làm như thế là cấu kết với những thành phần xấu hay sao? Đoàn kết dân tộc giúp đỡ cùng nhau vượt qua gian khổ, lá lành đùm bọc lá rách, nhường cơm xẻ áo trong lúc gặp khó khăn, tắt lửa tối đèn tình làng nghĩa xóm, bầu thương lấy bí sự quan hệ như thế có tội gì?
Đồng cùng một dân tộc Vạn Xuân đồng hướng về Cội Nguồn tôn thờ Cha Ông nhắc nhở nhau phải có trách nhiệm bổn phận gìn giữ những gì tốt đẹp nhất của Dân Tộc Vạn Xuân, làm như thế mà lôi kéo chúng dân vào con đường mê tín sao?
Không có cán bộ nào trả lời Kỳ Nhân nói tiếp đã là người dân sống theo Hiến Pháp, Pháp Luật, những gì Hiến Pháp, Pháp Luật không cấm thời người dân có quyền làm, Huống chi là Hiến Pháp, Pháp Luật cho phép. Người dân có quyền tham gia phản biện những gì đúng sai cũng như cống hiến những gì tốt đẹp cho nhà nước, làm như vậy là chống phá nhà nước hay sao?
Làm theo Trung Ương mà là xấu, theo chủ trương nhà nước mà là sai.
Người phạm tội không phải là tôi mà chính là các Ông, không coi chủ trương ra gì, xem thường Hiến Pháp, coi thường Luật Pháp hành sự ngược lại chính sách của Nhà nước. Theo kiểu phép Vua thua lệ làng, muốn làm gì thời làm. Độc tài theo kiểu thời Phong Kiến, muốn ai sống thời sống, muốn ai chết thời chết, cậy chức cậy quyền quan là trên hết muốn hại ai thời hại.
Đã là người dân Vạn Xuân thời mỗi người dân có bổn phận tôn thờ Nguồn Cội cũng như có trách nhiệm đối với quê hương đất nước, người dân có tôn thờ gì tôi đâu chẳng qua họ đến với tôi là vì họ muốn nghe những gì tốt đẹp của Ông Cha Họ. Tôi thấy họ có Nhân, có Nghĩa, có Trung, có Hiếu đâu như những thứ tôn thờ ngoại bang, bất Nhân, bất Nghĩa, bất Trung, Bất Hiếu. đối vối Cội Nguồn Cha Ông của mình.
Những kẻ có tội không phải là tôi, mà là những kẻ phản bội Ông Cha ngăn cản không cho người dân hướng về Cội Nguồn. Trù dập tấm lòng tốt của người dân có bổn phận và trách nhiệm đối với quê hương non sông đất nước kẻ có tội chính là các Ông, không phải là Tôi. Tôi cũng như bao nhiêu người dân luôn hướng về Cội Nguồn tôn thờ Cội Nguồn những người có công dựng nước giữ nước, đó là bổn phận và trách nhiệm của người dân Vạn Xuân, kế thừa những gì tốt đẹp của Cha Ông để lại, phát huy và gìn giữ. Tôi thừa nhận là dân chúng có mến mộ đức độ của tôi, ca ngợi sự hiểu biết của tôi. Nhưng họ không đi theo tôi, mà đi theo chủ trương của nhà nước hướng về Nguồn Cội ca ngợi Truyền Thống Anh Linh dựng nước giữ nước.
Dân tôn thờ Nguồn Cội dân có tội gì, dân mến mộ người có tài có đức không lẽ là dân làm sai. Tóm lại người có tội là người vi phạm Hiến Pháp, Luật Pháp, đi ngược lại chủ trương của nhà nước, cậy chức ỷ quyền muốn làm gì thời làm không phải là tôi. Kỳ Nhân với những tuyệt chiêu ra đòn hùng hồn cú nào cú nấy lả lướt.
Mẻ lưới của tên Heo quan lão luyện bủa ra đã bị Kỳ Nhân xét nát còn ghép chúng vào tội phản bội lại Cha Ông, đi ngược lại chủ trương tội chồng lên tội, hơn mười tên quan ngơ ngác. Dân Chúng thời vui mừng tài quá như mở cờ trong bụng nhưng chẳng ai dám hở môi.
Với tài nghiệp vụ mấy mươi năm không lẽ thua Kỳ Nhân nhất là mất mặt trước dân chúng, Cáo quan, Báo quan, Beo quan, Heo Quan, nhìn Sói quan. Sói quan như hiểu ý bằng ra nói để đó cho cấp trên bằng ra đòn tung mẻ lưới ngón nghề điêu luyện hơn mấy mươi năm luyện tập trong nghề chưa có lần nào là con mồi thoát khỏi.
Nầy Ông Kỳ Nhân ông nói dân mến mộ đức độ của Ông, đức độ của Ông là cái gì mà dân mến mộ, Ông nên thành khẩn khai thật ra đây. Dân chúng nín thở không biết Kỳ Nhân trả lời thế nào, thoát khỏi mẻ lưới của bọn tà quan ác bá, lắm thủ đoạn nhiều mưu kế. Cọng với nanh vuốt dài thoàng nhọn hoắt thấy mà khiếp vía.
Kỳ Nhân trả lời Ông Cha ta thường dạy uống nước nhớ Nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây, nên tôi lúc nào cũng tôn thờ Ông Cha, ca ngợi Ông Cha, nên dân cảm mến tôi. Ông Cha ta thường dạy sức yếu thời làm việc nhỏ miễn là có ích cho đời cho xã hội. Trước kia tôi thấy mẻ chai giữa đường tôi không bao giờ lượm, nhưng nay thời lại khác tôi không những lượm mẻ chai bỏ đi mà con khuyên những người khác lượm bỏ đi. Trước đây tôi không biết kính trọng người già nhưng từ khi tìm hiểu qua lịch sử Ông Cha học theo gương sáng Ông Cha, tôn kính người già, nhường đường cho người già đi nếu đó là con đường nhỏ. Trước đây tôi ít đóng góp ngày công cho xã hội, nay thời tôi hăng hái xung phong đi đầu. Xưa kia tôi hay nói láo đâm thọc thêu diệt, nhưng nay tôi nói cái gì cũng thật, nói lời có ích cho xã hội, Kỳ Nhân kể hết chuyện làm lành nầy đến chuyện làm lành khác. Bầy ác quan nghe như sấm sét đánh xuống đầu.
Có lẽ Sói quan chịu không nổi vỗ xuống bàn cái rầm thịnh nộ quát Ông khai kiểu gì lạ vậy khai như thế làm sao xét xử. Kỳ Nhân trầm tỉnh trả lời quan biểu tôi thành thật khai ra đức độ của tôi, tôi đã khai đúng những gì tôi đã làm cũng như quan đã hỏi.
Sói quan tức điên lên rút súng ra định bắn. Kỳ Nhân nhìn khẩu súng nói tôi cũng muốn chết từ lâu. Không lẽ nhảy xuống sông tự tử thời bị thiên hạ cho là ngu, còn uống thuốc độc tự tử thiên hạ cho là dại, tự mình đập đầu chết thiên hạ cho là điên. Nên tôi luôn nghĩ đến cái chết như thế nào là chết xứng đáng, chết tuyệt vời nhất. Chính là cái chết vì Cha Ông, chết vì làm lành, chết để rồi được hiển Thánh, người tu ai chẳng mơ ước như thế. Bây giờ không chết thời già cũng chết, quan cứ ra tay. Quan cứ nổ súng.
Mười mấy tên quan ai nấy cũng lấy làm kinh dị. Những tên ác quan xầm xì bàn tán với nhau rồi đi đến kết luận chưa kết tội được thời tạm tha, khi nào có kế mới thời mời đến làm việc. Dân chúng thở phào nhẹ nhỏm qua khỏi kiếp nạn rồi thật tội nghiệp cho Kỳ Nhân sanh ra nhằm thời Mạc Pháp bè phái tranh nhau cai trị đất nước theo ngoại bang không mấy ai vì dân vì nước mới sản sanh bọn ác quan. Cáo quan, Báo quan, Beo quan, Heo quan, Sói quan.
Nói về Kỳ Nhân trở về nhà bạn bè đến thăm hỏi nói, Nhân thoát khỏi nanh vuốt của chúng là phước ba đời xưa nay chưa có ai thoát được đâu.
Kỳ Nhân nói chế độ nào đi theo ngoại bang, thường hay nói đến chuyện yêu nước thương dân, ca ngợi truyền thống ông cha, che đậy sự phi nghĩa của mình.
Những gì Chế Độ nói, Chế Độ không làm thời mình làm. Ví Dụ Chế Độ Nhà Nước ca ngợi Cha Ông nhưng không tôn thờ Cha Ông. Còn Mình thời tôn thờ Ông Cha bọn ác quan chống phá mình có nghĩa là chống lại Nhà Nước chống lại chủ trương. Bất lợi thuộc về bọn ác quan không phải là tớ. Nên tớ mới thoát được nanh vuốt của chúng.
Bạn bè nói ai bày cho Nhân những đối kháng hay như vậy. Kỳ Nhân nói không ai bày cả mình là người Vạn Xuân, phải có bổn phận và trách nhiệm tôn thờ Nguồn Cội Cha Ông, yêu mến truyền thống anh linh dựng nước giữ nước.
Chỉ có Nguồn Cội Cha Ông là muôn năm, truyền thống anh linh dựng nước giữ nước muôn năm, còn những Chế Độ Thể Chế chỉ là nhất thời. Nhất là Chế Độ Thể Chế tôn thờ ngoại bang chỉ là chế độ thời vụ theo mùa nhanh chóng sẽ đi qua, hết đông, rồi sang xuân. Cách mạng mùa chỉ là sân khấu trường đời, khói mây rồi cũng trở về khói mây. Lời nói của Kỳ Nhân làm cho một số bạn thức tỉnh nguyện đi theo con đường của kỳ Nhân trở thành người Công Dân tốt của đất nước Vạn Xuân.
Ngày xửa ngày xưa có một đất nước tên là Vạn Xuân, nhưng thật ra chẳng có chút xuân nào. Bởi một tên Vua độc tài độc trị tôn thờ ngoại bang, coi dân như cỏ rác thi hành nhiều chính sách bạo ngược làm cho dân căm hận đến tận xương.
Nơi vùng Tô Châu có một gia đình không may Ông Bà mất sớm chỉ còn lại người con duy nhất tên là Kỳ Nhân vì miếng ăn Kỳ Nhân quần quật suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời không có được một ngày rảnh thế mà sự khốn khó mãi đeo bám, bao nỗi bất công cứ mãi đeo theo. Với chính sách hà khắc không có việc ác nào mà không làm. Nhất là quan các cấp cơ sở địa phương không những vừa ngu vừa tàn bạo.
Kỳ Nhân từ nhỏ vốn đã thông minh, càng lớn càng thông minh một cách kỳ lạ phải nói ít ai sánh bằng. Nhất là đối đáp tài tình hóa giải tất cả những lời buộc tội của đối phương.
Kỳ Nhân thấy nước Vạn Xuân cứ mãi lao đao khốn khó nguyên nhân là chạy theo ngoại bang tôn thờ ngoại bang, dẫn đến cây mất Gốc héo cành rũ ngọn, Kỳ Nhân không thể lặng im chịu cảnh mất nước nhà tan, bằng thức tỉnh dân chúng Vạn Xuân yêu Cội mến Nguồn tôn thờ truyền thống. Dân Vạn Xuân thấy Kỳ Nhân nói phải nên theo nghe mỗi ngày mỗi đông.
Nói về các cấp địa phương thấy dân chúng càng ngày càng mến mộ Kỳ Nhân, tức thời mời lên cơ quan hãm hại nhổ phứt cây gai trong mắt, với giáo điều chính sách độc tài độc trị chỉ tôn thờ duy nhất một thể chế dù đó là thể chế tôn thờ ngoại bang không được tôn thờ bất cứ ai.
Vào hôm ấy trời đang trong xanh bỗng mây đen hiện ra che kín bầu trời, báo hiệu điềm chẳng lành sắp xảy ra
Kỳ Nhân nhận được giấy triệu tập mời lên cơ quan, bạn bè Kỳ Nhân lấy làm kinh sợ, Kỳ Nhân nói có gì phải sợ khi mình hướng về Nguồn Cội tôn thờ Ông Cha.
Ở địa phương xưa nay ai cũng biết quan bây giờ không phải là quan vì nước vì dân mà vì tiền vì lợi vì bè đảng, đầy thủ đoạn gian manh.
Kỳ Nhân được giấy triệu tập tâm hồn định tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nghĩ thầm không ngờ mình có giá béo bở như thế, có lẽ mình đã tu vô lượng kiếp chúng tranh nhau mà táp. Nếu có chết cũng phải ăn một bữa thật no, tội gì chết đói.
Nói về những tay chuyên nghiệp xét hỏi tên nào tên nấy nanh vuốt dài thoàng súng ống đao kiếm sáng ngời. Nhất là mưu mô xảo quyệt đạt đến cảnh siêu đẳng thậm thâm, chỉ cần phun ra một lời, nhẹ thời cũng phải đi tù, nặng thời bỏ mạng, nhất là Tên Cáo quan địa phương nổi tiếng xưa nay là tay sát thủ chưa ai thoát khỏi nanh vuột của tên Cáo quan địa phương nầy.
Vừa đến cơ quan thật bất ngờ Kỳ Nhân thấy dân chúng có mặt rất đông, cũng như đủ các phần ngành trong huyện, trước khi chúng muốn hại một ai đó thường là đi đến đóng tuồng đấu tố hãm hại, hoặc buộc tội trước công chúng làm gương thị chúng làm cho dân chúng khiếp sợ. Chúng tin tưởng là chúng ghép tội cho Kỳ Nhân một cách dễ dàng trước dân chúng. Chúng ung dung Kỳ Nhân là con mồi chỉ biết cúi đầu nhận tội, như bao người khác, nồi nước sôi đã sôi sùng sục chúng chỉ cần ném con gà vào nồi là xong.
Với bộ mặt ác quỷ xảo trá lão luyện khi ra đòn của Cáo quan, xưa nay khi Cáo quan ra đòn thời con chim bay trên trời cũng phải rớt xuống. con cá lặng dưới sâu cũng phải toi mạng đi đời.
Cáo quan nhìn Kỳ Nhân với bộ mặt ăn tươi nuốt sống nói với dân chúng xưa nay không một tội phạm nào có thể lọt lưới. Cáo quan ra chiều đắc ý xưa nay mọi chuyện, trắng Cáo hóa thành đen, không tội Cáo biến thành có tội như trở bàn tay. Chúng nào ngờ mọi chuyện ngoài sự dự định của chúng.
Hắn làm ra vẻ kính trọng nhìn con heo trước khi bị thọc cổ. Hắn nói mời Ông Kỳ Nhân ngồi. Kỳ nhân vừa ngồi hắn liền ra chiêu phóng chưởng ra đòn.
Nầy Ông Kỳ Nhân Ông biết tội chưa Ông Kỳ Nhân, với chiêu chưởng buộc tội nầy nhất định con cừu non bị trúng chưởng đi tiêu. Kỳ Nhân nói thưa quan trên cái tội quên Cội quên Nguồn thật đáng ăn đòn, tôi rất ăn năn hối hận vì tôn thờ Cha Ông có công dựng nước cũng như tôn thờ những người có công giữ nước quá muộn. Đáng lý ra tôi phải tôn thờ sớm hơn nữa.
Tên Cáo quan bất ngờ với lối trả lời Kỳ Nhân hóa giải độc chưởng của y như vậy. Tên Cáo quan không còn trầm tĩnh hùng hổ quát lớn ta đang hỏi chuyện khác sao ngươi lại nói chuyện nầy.
Kỳ Nhân bình tỉnh trả lời chuyện khác là chuyện nào tôi không rõ. Tôi chỉ biết tôi đang tôn thờ Cội Nguồn Ông Cha mà thôi. Cáo quan bị một đòn giáng trả cứng họng.
Thấy Cáo quan thua lý. Báo quan nhảy vào ra đòn những cú đấm hắn cho là tuyệt vời. Ai khiến ông làm điều nầy?
Kỳ Nhân nói, chuyện tôn thờ Nguồn Cội Cha Ông, nhớ ơn những tiền nhân giữ gìn đất nước ai khiến mới làm hay sao, phải tự Lương Tâm của mình có bổn phận trách nhiệm tôn thờ gìn giữ truyền lại cho con cháu. Quan hỏi như thế thời quan là người ngoại quốc không phải là người Vạn Xuân mới hỏi tôi câu hỏi vừa kém hiểu biết vừa ngớ ngẩn chẳng hiểu gì về bổn phận và trách nhiệm của mỗi ngời dân Vạn Xuân đối với Ông Cha đối với non sông đất nước.
Báo quan bị Kỳ Nhân phản đòn tới tấp đòn nào đòn nấy trúng phốc không sai một ly, Báo Quan đỏ mặt hét lớn định chém cho Kỳ Nhân một đao gở gạt chút đỉnh vì mất mặt trước dân chúng.
Beo quan cản lại nói để tôi. Beo quan nhìn Kỳ Nhân như nhìn một đối thủ đáng gườm, múa chân múa tay đi tới đi lui rồi tung ra một đòn chí tử ai cho phép ông tuyên truyền lôi kéo dân chúng làm mất trật tự an ninh xã hội? Với chiêu quỷ trảo nầy đối thủ khó mà chống đỡ chỉ còn chờ chết mà thôi.
Kỳ Nhân nhờ tu luyện chiêu Trung Can Hiếu Nghĩa cao trở thành mình đồng da sắt, nói thờ cội thờ Nguồn thời ai có quyền ngăn cấm cần chi cho phép ai cũng có bổn phận trách nhiệm đối với Cha Ông đối với những người có công dựng nước, giữ nước. Uống nước nhớ Nguồn ăn quả nhớ người trồng cây. Tôi cũng thế mà quan cũng thế đều là con cháu Vạn Xuân không lẽ làm dân như tôi lại nhớ, còn làm quan như quan lại quên không có bổn phận trách nhiệm gì đối với Cha Ông. Ông Cha ta thường nói với hạng người quên Tổ, quên Tiên, bất nhân, nghĩa, bất trung, bất hiếu, là người không có đức. Cổ nhân thường dạy người không có đức còn thua cục cứt bỏ cho cây. Dân chúng cười ô lên hay quá, lối phản đòn thật là hấp dẫn.
Beo quan định rút súng ra bắn, Heo quan cản lại nói để đó cho tôi. Heo Quan ủn ỉn sờ cái bụng phệ của mình bốc mùi rượu bia thịt quay gà nướng hích hai lỗ mũi lên trời như lấy sức bất ngờ tung đòn sấm sét. Ai cho phép ông cấu kết với những thành phần xấu, cũng như lôi kéo dân chúng đi theo con đường mê tín, chống phá lại nhà nước chính quyền, ông còn gì để nói nữa không. Với lời buộc tội nầy thời Kỳ Nhân coi như con cá đã nằm trên thớt chỉ cần ấn nhẹ con dao là rồi đời hồn du địa phủ.
Kỳ Nhân bình tỉnh trả lời chẳng cần né tránh ăn miếng trả miếng chưởng đối chưởng nhìn Heo Quan rồi nói. Tin theo chủ trương, làm theo chủ trương nhà nước, quan hệ mật thiết với trung ương ủng hộ những người có tâm vì đất nước làm như thế là cấu kết với những thành phần xấu hay sao? Đoàn kết dân tộc giúp đỡ cùng nhau vượt qua gian khổ, lá lành đùm bọc lá rách, nhường cơm xẻ áo trong lúc gặp khó khăn, tắt lửa tối đèn tình làng nghĩa xóm, bầu thương lấy bí sự quan hệ như thế có tội gì?
Đồng cùng một dân tộc Vạn Xuân đồng hướng về Cội Nguồn tôn thờ Cha Ông nhắc nhở nhau phải có trách nhiệm bổn phận gìn giữ những gì tốt đẹp nhất của Dân Tộc Vạn Xuân, làm như thế mà lôi kéo chúng dân vào con đường mê tín sao?
Không có cán bộ nào trả lời Kỳ Nhân nói tiếp đã là người dân sống theo Hiến Pháp, Pháp Luật, những gì Hiến Pháp, Pháp Luật không cấm thời người dân có quyền làm, Huống chi là Hiến Pháp, Pháp Luật cho phép. Người dân có quyền tham gia phản biện những gì đúng sai cũng như cống hiến những gì tốt đẹp cho nhà nước, làm như vậy là chống phá nhà nước hay sao?
Làm theo Trung Ương mà là xấu, theo chủ trương nhà nước mà là sai.
Người phạm tội không phải là tôi mà chính là các Ông, không coi chủ trương ra gì, xem thường Hiến Pháp, coi thường Luật Pháp hành sự ngược lại chính sách của Nhà nước. Theo kiểu phép Vua thua lệ làng, muốn làm gì thời làm. Độc tài theo kiểu thời Phong Kiến, muốn ai sống thời sống, muốn ai chết thời chết, cậy chức cậy quyền quan là trên hết muốn hại ai thời hại.
Đã là người dân Vạn Xuân thời mỗi người dân có bổn phận tôn thờ Nguồn Cội cũng như có trách nhiệm đối với quê hương đất nước, người dân có tôn thờ gì tôi đâu chẳng qua họ đến với tôi là vì họ muốn nghe những gì tốt đẹp của Ông Cha Họ. Tôi thấy họ có Nhân, có Nghĩa, có Trung, có Hiếu đâu như những thứ tôn thờ ngoại bang, bất Nhân, bất Nghĩa, bất Trung, Bất Hiếu. đối vối Cội Nguồn Cha Ông của mình.
Những kẻ có tội không phải là tôi, mà là những kẻ phản bội Ông Cha ngăn cản không cho người dân hướng về Cội Nguồn. Trù dập tấm lòng tốt của người dân có bổn phận và trách nhiệm đối với quê hương non sông đất nước kẻ có tội chính là các Ông, không phải là Tôi. Tôi cũng như bao nhiêu người dân luôn hướng về Cội Nguồn tôn thờ Cội Nguồn những người có công dựng nước giữ nước, đó là bổn phận và trách nhiệm của người dân Vạn Xuân, kế thừa những gì tốt đẹp của Cha Ông để lại, phát huy và gìn giữ. Tôi thừa nhận là dân chúng có mến mộ đức độ của tôi, ca ngợi sự hiểu biết của tôi. Nhưng họ không đi theo tôi, mà đi theo chủ trương của nhà nước hướng về Nguồn Cội ca ngợi Truyền Thống Anh Linh dựng nước giữ nước.
Dân tôn thờ Nguồn Cội dân có tội gì, dân mến mộ người có tài có đức không lẽ là dân làm sai. Tóm lại người có tội là người vi phạm Hiến Pháp, Luật Pháp, đi ngược lại chủ trương của nhà nước, cậy chức ỷ quyền muốn làm gì thời làm không phải là tôi. Kỳ Nhân với những tuyệt chiêu ra đòn hùng hồn cú nào cú nấy lả lướt.
Mẻ lưới của tên Heo quan lão luyện bủa ra đã bị Kỳ Nhân xét nát còn ghép chúng vào tội phản bội lại Cha Ông, đi ngược lại chủ trương tội chồng lên tội, hơn mười tên quan ngơ ngác. Dân Chúng thời vui mừng tài quá như mở cờ trong bụng nhưng chẳng ai dám hở môi.
Với tài nghiệp vụ mấy mươi năm không lẽ thua Kỳ Nhân nhất là mất mặt trước dân chúng, Cáo quan, Báo quan, Beo quan, Heo Quan, nhìn Sói quan. Sói quan như hiểu ý bằng ra nói để đó cho cấp trên bằng ra đòn tung mẻ lưới ngón nghề điêu luyện hơn mấy mươi năm luyện tập trong nghề chưa có lần nào là con mồi thoát khỏi.
Nầy Ông Kỳ Nhân ông nói dân mến mộ đức độ của Ông, đức độ của Ông là cái gì mà dân mến mộ, Ông nên thành khẩn khai thật ra đây. Dân chúng nín thở không biết Kỳ Nhân trả lời thế nào, thoát khỏi mẻ lưới của bọn tà quan ác bá, lắm thủ đoạn nhiều mưu kế. Cọng với nanh vuốt dài thoàng nhọn hoắt thấy mà khiếp vía.
Kỳ Nhân trả lời Ông Cha ta thường dạy uống nước nhớ Nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây, nên tôi lúc nào cũng tôn thờ Ông Cha, ca ngợi Ông Cha, nên dân cảm mến tôi. Ông Cha ta thường dạy sức yếu thời làm việc nhỏ miễn là có ích cho đời cho xã hội. Trước kia tôi thấy mẻ chai giữa đường tôi không bao giờ lượm, nhưng nay thời lại khác tôi không những lượm mẻ chai bỏ đi mà con khuyên những người khác lượm bỏ đi. Trước đây tôi không biết kính trọng người già nhưng từ khi tìm hiểu qua lịch sử Ông Cha học theo gương sáng Ông Cha, tôn kính người già, nhường đường cho người già đi nếu đó là con đường nhỏ. Trước đây tôi ít đóng góp ngày công cho xã hội, nay thời tôi hăng hái xung phong đi đầu. Xưa kia tôi hay nói láo đâm thọc thêu diệt, nhưng nay tôi nói cái gì cũng thật, nói lời có ích cho xã hội, Kỳ Nhân kể hết chuyện làm lành nầy đến chuyện làm lành khác. Bầy ác quan nghe như sấm sét đánh xuống đầu.
Có lẽ Sói quan chịu không nổi vỗ xuống bàn cái rầm thịnh nộ quát Ông khai kiểu gì lạ vậy khai như thế làm sao xét xử. Kỳ Nhân trầm tỉnh trả lời quan biểu tôi thành thật khai ra đức độ của tôi, tôi đã khai đúng những gì tôi đã làm cũng như quan đã hỏi.
Sói quan tức điên lên rút súng ra định bắn. Kỳ Nhân nhìn khẩu súng nói tôi cũng muốn chết từ lâu. Không lẽ nhảy xuống sông tự tử thời bị thiên hạ cho là ngu, còn uống thuốc độc tự tử thiên hạ cho là dại, tự mình đập đầu chết thiên hạ cho là điên. Nên tôi luôn nghĩ đến cái chết như thế nào là chết xứng đáng, chết tuyệt vời nhất. Chính là cái chết vì Cha Ông, chết vì làm lành, chết để rồi được hiển Thánh, người tu ai chẳng mơ ước như thế. Bây giờ không chết thời già cũng chết, quan cứ ra tay. Quan cứ nổ súng.
Mười mấy tên quan ai nấy cũng lấy làm kinh dị. Những tên ác quan xầm xì bàn tán với nhau rồi đi đến kết luận chưa kết tội được thời tạm tha, khi nào có kế mới thời mời đến làm việc. Dân chúng thở phào nhẹ nhỏm qua khỏi kiếp nạn rồi thật tội nghiệp cho Kỳ Nhân sanh ra nhằm thời Mạc Pháp bè phái tranh nhau cai trị đất nước theo ngoại bang không mấy ai vì dân vì nước mới sản sanh bọn ác quan. Cáo quan, Báo quan, Beo quan, Heo quan, Sói quan.
Nói về Kỳ Nhân trở về nhà bạn bè đến thăm hỏi nói, Nhân thoát khỏi nanh vuốt của chúng là phước ba đời xưa nay chưa có ai thoát được đâu.
Kỳ Nhân nói chế độ nào đi theo ngoại bang, thường hay nói đến chuyện yêu nước thương dân, ca ngợi truyền thống ông cha, che đậy sự phi nghĩa của mình.
Những gì Chế Độ nói, Chế Độ không làm thời mình làm. Ví Dụ Chế Độ Nhà Nước ca ngợi Cha Ông nhưng không tôn thờ Cha Ông. Còn Mình thời tôn thờ Ông Cha bọn ác quan chống phá mình có nghĩa là chống lại Nhà Nước chống lại chủ trương. Bất lợi thuộc về bọn ác quan không phải là tớ. Nên tớ mới thoát được nanh vuốt của chúng.
Bạn bè nói ai bày cho Nhân những đối kháng hay như vậy. Kỳ Nhân nói không ai bày cả mình là người Vạn Xuân, phải có bổn phận và trách nhiệm tôn thờ Nguồn Cội Cha Ông, yêu mến truyền thống anh linh dựng nước giữ nước.
Chỉ có Nguồn Cội Cha Ông là muôn năm, truyền thống anh linh dựng nước giữ nước muôn năm, còn những Chế Độ Thể Chế chỉ là nhất thời. Nhất là Chế Độ Thể Chế tôn thờ ngoại bang chỉ là chế độ thời vụ theo mùa nhanh chóng sẽ đi qua, hết đông, rồi sang xuân. Cách mạng mùa chỉ là sân khấu trường đời, khói mây rồi cũng trở về khói mây. Lời nói của Kỳ Nhân làm cho một số bạn thức tỉnh nguyện đi theo con đường của kỳ Nhân trở thành người Công Dân tốt của đất nước Vạn Xuân.